Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

Entry Cuối Cùng


Ngày tháng rồi cũng trôi qua , một năm hai năm rồi ba năm chôi qua . Cuộc sống con mèo đáng thương vẫn không gì thay đổi . Hàng ngày mèo vẫn đi học và về nhà . Năm tháng trôi qua mèo đã sắp học song Đại Học cuộc sống trôi yên bình lặng lẽ yên bình làm cho thằng bé thấy chán lản . Nhiều lúc thằng bé cảm giác như thế giới không cần nó . Nó cảm thấy mọi sự hụt hẫng nó cảm thấy thiếu thứ gì đó . Nó cố đi tìm thứ gì đó còn thiếu để làm cho mình đỡ hụt hẫng để đỡ cảm thấy buồn . Nhưng mọi thứ làm thằng bé cảm thấy mệt mỏi . Nhiều lúc nó muốn ngủ . Ngủ một giấc thật sâu để tìm lại sự hứng thú , nhưng mỗi khi ngủ dậy thằng bé càng cảm thấy buồn . Nhiều khi ngủ dậy thằng bé còn thấy khóe mắt mình thấy lạnh . Ngày tháng trôi qua thằng bé thấy cần một sự thay đổi . Thằng bé không còn ngồi lỳ trong phòng chơi game nữa mà năng đi chơi hơn . Quen nhiều bạn hơn để bớt đi nỗi buồn . Thàng bé đã quen thêm dc nhiều bạn . Họ không chỉ cảm thông chia sẻ mà còn an ủi nó . Nhung nó cảm thấy thế gian này không cần nó . Nó vẫn chưa kiếm được cái thứ mình cần . Nó chán nản và bắt đầu tuyệt vọng . Cuộc sóng cứ thế trôi nó càng ngày càng sống trong tuyệt vọng . Và ngày kia như một ngày khác nó quyết định thi thật xa để thay đổi một cái gì nó . Nó đã đăng ký nghĩa vụ quân sự và lộp đơn xin vào lực lượng gìn dữ hòa bình . Và giờ đây nó đang làm nhiệm vụ ở Afghanistan và nõ vẫn cảm thấy buồn , no vẫn cảm thấy buồn khi nó đã góp mang lại hòa binh thế giới . Nó mong rằng thế giới này vẫn con nó là một người có ích và vẫn còn niềm vui cho nó .

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2009

Còn lại ji ?

Cuộc đơi đâu phải là lúc nào cùng như ý muốn nhưng . Nhưng đối với tui nó có lẽ quá bất công vat tuyệt vong . 
có những lúc tui muốn để mặc mọi thứ nuốn kệ nó chôi đi . Nhưng nhiều nghĩ lại thì thấy thương Ba, Má tui họ đã cho tui rất nhiều mà tui lại làm họ thất vọng . Tui phải cố gắng để không phụ lòng tin tưởng của mọi người . Nhưng h đây mọi thứ đối với tui nó như một nỗi tuyệt vọng . Có lẽ tui không còn liềm tin vào tấy cả mọi thứ xung quanh tui . 
Sáng cũng như chiều mọi thứ gần như không có gì để líu kéo tui . Niều ngày tui muồn ngủ để cho quên hết mọi thứ . Nhưng không phải lúc nào cũng ngủ được , mà khi ngủ thì lại mơ và tỉnh lại thì thấy hiện tại khác xa với giấc mơ nó lại làm tui thấy buồn !
Mọi thứ đối với tui h đây chẳng còn ý nghĩa gì hít . khi mà mọi thứ đối vơi tui nó gần như không còn líu kéo dc tui. Nhạc , Games cũng chẳng còn ý nghĩa gì . Tất cả trong tui bây h là muốn tìm một sự giả thoát khỏi cái cuộc đời nhàm chán này .
Có những lúc tui muốn đi thật xa để quên đi mọi thứ để bắt đầu lại từ đầu . Nhưng hiện tại lại ngăn cản tui vì ở đây còn nhiều thứ líu kéo tui mà tui chảng heef líu kéo nó . Nhiều lúc tui muốn quay trở về lại cái thời trẻ con để tìm lại cái cảm giác hồn nhiên như ngày nào để Quên đi mọi thứ ở cái đất HÀ THÀNH nhiều tranh giành này !
Khi tui viết bài này có lẽ mọi người nghĩ rằng tui sắp đi ... Nhưng có lẽ là tui chưa đến mức đó vì có lẽ tui vẫn chưa thể dc gải thoát dc vì còn có một thứ líu kéo tui đó là Ba ,Mẹ tui họ vần đặt liềm tin vào tui ! tui cũng không bít phải là gì bây h . ai đó nếu đọc blog này hãy cho tui một lời khuyên !
Biết đâu đó bạn là người thay đổi tui thì sao ?

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Thứ 6 buồn !


 

Lại như bình thường thứ 6 lại đến. những người khác họ mong đến thứ 6 để đi chơi với người iu . còn tôi tôi không bít là mình có mong đến thứ 6 nữa không vì . Đối với tôi thứ 6 chẳng có ý nghĩa gì vì . Tối thứ 6 chẳng bít làm ji ngoài việc ngồi online trên Desktop chờ mong chờ những người bạn của tui online . để nói chuyện cho vơi đi nỗi cô đơn .  Nhiều người bạn tui online hỏi nhiều khi thấy mình cảm thấy buồn
Tui còn nhớ một buổi chiều thứ 6 . tui ngủ mơ một giấc mơ đẹp , nhưng bị tỉnh giấc . tỉnh lại thấy nỗi buồn chàn ngập không gian xung quanh vì . hoàn cảnh thực tế thì lại khác hẳn , nhìn vào mắt mình thì thấy ướt . 
 



Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

Mong em quay về!

Mong em quay về!
Không biết ở nơi ấy em có mùa tình yêu và hạnh phúc không em? Anh mãi mong và ước nguyện ở nơi ấy em cũng có mùa yêu thương với những nụ cười hạnh phúc trên môi!

Vậy làem đã ra đi! Em bỏ lại mình anh nơi căn phòng trống vắng, những kí ức, kỉ niệm ngày qua cứ ùa về trong tâm trí của anh, khiến anh không sao chợp mắt được. Nhưng em yêu dấu! Anh đã gọi tên em bao nhiêu lần như thế trong đêm, bất chợt khi tỉnh giấc hay là trong những giấc mơ và, anh biết giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ mà thôi!

Ngày ta quen nhau, anh chở em đi dạo phố là một ngày mưa, rồi ngày anh cùng em đi mua quần áo cho em cũng là một ngày trời mưa. Lúc ngồi sau xe, em lạnh đến run người và em đã ôm anh thật chặt. Anh cảm nhận hơi thở của em thật ấm áp, dồn dập và rất dịu êm! Hình như ngày ấy trời đã khóc cho tình yêu của anh và em phải không em? Để bây giờ mỗi khi nghe mưa lòng anh lại đau như thắt khi một mình bên ly cà phê, nhấm nháp nỗi đau vô tận...

Ta đã sống bên nhau những tháng ngày tươi đẹp và thật hạnh phúc phải không em? Chưa khi nào và chưa bao giờ anh lại nghĩ sẽ phải xa em mãi mãi, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật! Giờ đây anh phải sống trong nỗi cô đơn để trả giá cho lỗi lầm của mình.

Quá khứ của em là một dĩ vãng buồn! Anh biết điều đó nên anh không hề nhắc đến khi ở bên em. Em đã có con! Ừ! Vậy thì có sao đâu? Anh đã hứa yêu em đến trọn đời thì nhất định con em sẽ là con của chúng mình.
Ngày em đưa con về nhà chồng, trả con lại cho chồng em, anh đã nói với em điều gì em còn nhớ không em?

Những ngày tháng sống trong căn phòng chỉ có hai ta thật đẹp và hạnh phúc phải không em? Những lời thề em nói vẫn còn văng vẳng bên tai, những tối về anh đưa đón em giờ chỉ là kỉ niệm, con đường ta từng qua giờ lá bay xao xác và ghế đá công viên ta cùng ngồi giờ chỉ riêng anh lẻ bóng...

Anh biết em là người phụ nữ trong sáng và thánh thiện! Em yêu anh rất chân thành và đằm thắm, tất cả cũng chỉ tại anh hay nghen tuông vẩn vơ và đã có lúc không tôn trọng em nên anh đã khiến em sợ... Những nghi ngờ, ghen tuông ấy cũng chỉ vì anh quá yêu em và sợ mất em thôi, em biết điều đó mà!

Những ngày qua anh đã sống trong dằn vặt khổ đau và ân hận... Nhưng thôi em ạ! Số phận đã không cho ta ở bên nhau thì đành vậy! Anh không thể làm gì khác được vì em đã quyết định ra đi. Em quay lại với chồng, với người yêu cũ hay người mới, với anh giờ không quan trọng nữa. Anh chỉ cầu mong một điều duy nhất đó là em được hạnh phúc!

Nếu một lúc nào đó, em có nhớ đến tháng ngày qua hay gọi cho anh em nhé! Vòng tay anh vẫn chờ em quay về! Khi đó chúng ta sẽ làm lại từ đầu...!

Những ngày tháng qua đối với anh là một cực hình. Anh không thể làm được bất cứ điều gì cả! Từ khi em ra đi, anh có thêm một thói quen mới là chạy xe khắp các con đường quanh thành phố, là những nơi mình từng qua, quán nước mình từng nghé thăm và để tìm lại bóng hình em nhưng nào đâu thấy?


Nhung - em yêu của anh! Có thật là em đã quên hết những tháng ngày qua chúng mình ở bên nhau? Em đành lòng ra đi khi tình yêu của chúng ta là đẹp nhất hay vì em mong muốn bạc tiền xa hoa? Nếu thật lòng em đã quên như thế thì những tháng ngày qua em đã lừa dối anh phải không em? Em đau biết nước mắt anh đã rơi thật nhiều kể từ ngày em ra đi! Anh đã sống trong sự ân hận, dằn vặt và đau khổ nhưng tất cả cũng không đủ để níu kéo em ở lại... Dù sao anh cũng mong em quay trở về vì anh mãi mãi yêu em, vì lời thề ta đã từng nói bên nhau, anh yêu em rất nhiều và rất mong em hãy tha thứ cho anh!

Nếu ở phương trời nào đó, em đọc được những dòng chữ này hãy quay về với anh - em nhé! Chúng ta lại có những mùa yêu thương và hạnh phúc! Em nhỏ bé mà dòng đời thì đầy cám dỗ và, anh lo sợ em không dễ vượt qua được những cám dỗ và thử thách ấy!

Gửi một lời yêu cho em nhân mùa tình yêu, gửi một lời nhớ cho em sau mùa hạnh phúc! Không biết ở nơi ấy em có mùa tình yêu và hạnh phúc không em? Anh mãi mong và ước nguyện ở nơi ấy em cũng có mùa yêu thương với những nụ cười hạnh phúc trên môi!

Anh mãi yêu em và mong em hãy quay lại!
Yêu em